Hỡi rất nhiều ai muốn muốn đảm bảo an toàn tâm thức mình!Với đôi tay chắp lại,tôi xin được khuyên chúng ta một lời này:Hãy cầm cố gắng,giữ đến sự chăm nom và cảnh giác luôn luôn thật mạnh,bằng tất cả nghị lực của thiết yếu mình.

Bạn đang xem: Thiền định là gì

TịchThiên (Shantideva)

*
*


 

 

Lời reviews của bạn dịch:

Tác mang Fabrice Midal là 1 trong những nhà sư fan Pháp, đỗ tiến sỹ triếthọc tại đại học Sorbonne Paris. Ông gồm một giải pháp hành văn rất chủ yếu xác, thiếtthực, mặc dù thế cũng thật thâm thúy và uyên bác. Ông không viết với ngòi cây viết phântích của một học giả Phật Giáo mà bởi con tim không ngừng mở rộng của một vị thiền sư.

trong một quyển sách nhỏ mangtựa đề "Phật Giáo Nhập Môn"(ABC du Bouddhisme, bên xuất bảnGrancher, 2008), sau khoản thời gian trình bày về hiện trạng ngày nay của Phật Giáo tại TâyPhương vào chương I, thì tiếp sau đó trong chương II ông đã đề cập tức thì đếnmột chủ thể thật cơ bản trong Phật Giáo là thiền định. Thiệt thế, một tôn giáomuốn được xem là toàn vẹn cần phải có một nới bắt đầu vững xoàn về cả nhị mặt: trướchết là một kết cấu chặt chẽ về tín ngưỡng, và kế tiếp là một cách thức tu tậpthích nghi. Thiết nghĩ không tính phần giáo lý hết sức việt thì Phật giáo còn cống hiếnmột cách thức tu tập thiệt khoa học, thiết thật và vô cùng sâu sắc. Bên dưới đâylà phần đưa ngữ toàn bộ chương II của tập sách nói đến thiền định.

Cũng xin mạn phép chú ý người đọclà biểu đạt một thể dạng chổ chính giữa linh bằng lời nói hay bằng chữ viết mang tính cáchcông thức, quy ước và "thô thiển" đã là 1 trong việc khó, mặc dù vậy dịchthuật nhiều lúc cũng phải tuyên chiến đối đầu với những khó khăn khác nữa, đó là phải làm thếnào để đưa đạt một cách trung thực đươc chân thành và ý nghĩa đã được biểu đạt bằng một ngônngữ khác. Nhằm mục đích mục đích tránh giảm phần nào những khó khăn này bạn dịch xin mạnphép ghép cung cấp nguyên phiên bản một vài ba lời ghi chú nếu thấy cần nhằm mục tiêu giúp ngườiđọc dễ dàng theo dõi hơn. Những lời chú giải này đang được trình diễn bằng chữ nghiêng, đặtgiữa hai dấu ngoặc, nhằm mục tiêu để dễ nhận biết và nhất là để kính trọng sự toàn vẹn củanguyên bản.

 

*****

Luyện tập thiềnđịnh là gì ?

ích lợi mang lại trường đoản cú sự chăm bẵm là mộttrong những tìm hiểu kỳ diệu duy nhất của Đức Phật. Sự chú tâm là một phương thuốc nhằmđiều trị đều thứ bị bệnh của chúng ta. Đấy là mẫu chìa khóa lộ diện cánh cửa củaGiác Ngộ.

Thiền vào Phật Giáo không có nghĩalà suy bốn về một thứ gì hay mổ xẻ một chủ đề nào cả, mà đúng hơn là giải pháp giúp chúngta tiệm thấy chân thành và ý nghĩa của thực trên trong sự trọn vẹn của nó. Lời khuyên nhủ sau đâythật hết sức đơn giản : "Hãy áp dụng tâm thức mình để quan tiếp giáp tâmthức của bao gồm mình". Đấy cũng đó là sức mạnh khỏe mầu nhiệm duy nhất củasự chú tâm. Nếu duy trì được sự cảnh giác trước những biến cố xẩy ra thì họ cũngsẽ vượt ra khỏi sự bỏ ra phối của chúng tiện lợi hơn. Mỗi lúc cảm thấy bực bội thìkhông nên tìm cách để lẫn tránh nó, cũng không nuôi dưỡng nó tốt ra mức độ để mà lại tìmhiểu nó. Tốt hơn là chỉ nên để mắt theo dõi xem nó xuất hiện, tồn tại cùng biếnmất như thế nào. Đấy là giải pháp giúp họ thâm nhập vào thực chất sâu kín đáo nhất củanó để biến chuyển cải nó.

trái thật không mấy khi định nghĩa vềsự chăm sóc được nêu ra trong thế giới Tây Phương, quanh đó bởi vài học trả thậthiếm hoi ví dụ như nữ triết gia Simone Weil. Theo chị thì họ không hề nhìnthấy sứ mệnh đích thiệt của ý chí vào sự tồn tại của chính mình, nhưng chỉ xem đấynhư là 1 thứ nỗ lực, một sự cố gắng gần như thể máy móc để dữ thế chủ động hiện thực:"Nếu chỉ biết gồng mình, gặm răng lại cho thật chặt để tiến hành đạo đức, đểlàm thơ giỏi là để tìm tìm một chiến thuật nhằm gỡ rối cho một sự việc nào đó, thìquả thật chẳng có gì lại rất có thể ngu ngốc hơn thế được? Sự để mắt nào gồm dính dánggì đến những thứ ấy".

Tại nơi thâm sâu nhất của sự chú tâmđã có ẩn chứa sẵn một sự đồng ý nào đó mang tính cách thản nhiên giúp chúngta tiếp cận trực tiếp với gần như gì hiển chỉ ra và không thắc mắc gì cả (sự để mắt giúpchúng ta đồng ý hiện thực hiển hiện nay ra như thế một phương pháp thật "tự nhiên"và "hợp lý").

Tìm cách để hiểu biết thì cũng chẳngkhác gì là 1 sự kiêng né (tìm phát âm tức có nghĩa là phân tích một trang bị gì thuộc mặt ngoàichúng ta và khác với chúng ta). Một hình thức tự tránh ra xa. Con đườngthì trái lại là 1 phương luôn tiện giúp họ đạt được một sự tiếp cận nào đó. Trởthành bạn Phật Giáo là 1 chuyện thật hết sức đơn giản: chỉ cần biết tiếp cậnvới đông đảo gì hiển hiển thị như thế, không tìm cách đào thải chúng và cũng không cốgắng nắm bắt lấy chúng (trở về với chính mình cùng hòa nhập với hiện thực là cáchgiúp mình biến một bạn Phật Giáo).

Tại sao lại luyệntập thiền định, nó đem lại cho ta những ích lợi gì ?

Thiền định đưa về sự an lạc, trị lành cácbệnh tật của tâm thức với điều dưỡng mang đến thân xác.

Thiền định đưa họ trở về vớithực tại, giúp chúng ta hòa nhập vào từng giây phút một với các kinh nghiệm cảmnhận của chính mình trong cuộc sống. Đấy cũng là cách giúp chúng ta thoát ra khỏisự kiềm tỏa của các phản ứng tự động và máy móc của tư duy, luôn luôn liên kết vớinhau nhằm trói buộc chúng ta. Sự sống của bọn họ thật ra chỉ là 1 trong những sự sinh tồnmáy móc, tinh chỉnh và điều khiển bởi những phản ứng auto (sự sinh sống ấy thiệt ra chỉ là một trong những chuỗi lâu năm cácphản ứng từ động, chi phối bởi bạn dạng năng cùng các xu hướng sẵn gồm - có nghĩa là nghiệp- khiến cho cho chúng ta không còn kịp suynghĩ tuyệt xét đoán gì nữa cả nhưng mà chỉ biết giao phó cho những phản ứng quy mong và hờihợt của tứ duy điều khiển và tinh chỉnh mình một giải pháp máy móc); thiền định trái lạitập cho bọn họ biết trở về với thực trên và các gì mà họ cảm thừa nhận được.Sự quay trở lại với chính mình sẽ mang đến cho ta một niềm an lạc vô biên. Bọn họ sẽkhám phá ra được nhân tiện dạng thật đơn sơ, một thể dạng tự nhiên và thoải mái là như thế, nókhông rất cần được dựa vào bất cứ gì để mà hình thành (nào có gì lại hoàn toàn có thể hiển hiện ra một phương pháp giảndị và đối kháng sơ hơn hiện tại được: nó chỉ nên như thế!).

không hề ít y sĩ và kỹ thuật gia đã chứngminh cho thấy thêm là thiền định có tác dụng làm nhẹ giảm đi những chứng căng thẳng thầnkinh và lúng túng quá xứng đáng và trị lành được rất nhiều thứ bệnh xuất hiện sinh từ bỏ tình trạngtrầm cảm.

Thiền định giúp mình tự biến cải một cáchtích cực, nhận thấy được nỗi khổ đau riêng bốn và vượt lên trên phần đa nhầm lẫn củachính mình.

Thiền định là giải pháp giúp họ trựctiếp quan liêu sát những kinh nghiệm cảm giác của chủ yếu mình. Dựa vào đó chúng ta sẽ khámphá ra là những kinh nghiệm cảm giác ấy luôn luôn biến động, lúc thì cực kỳ mù mờ, thếnhưng cũng có những lúc thì khá minh bạch. Thật thế, khi thì bọn họ nổi nóng, khi lạiganh tị, lại cũng đều có lúc bọn họ tập trung được sự chú tâm. Tuy vậy thông thườngthì họ nào có chú ý làm gì đến những thứ mà họ đang cảm nhận được xuất xắc đangsuy suy nghĩ đâu. Tư duy và các kinh nghiệm cảm giác cứ rứa mà sinh ra, tồn tạiđược một lúc rồi trở thành mất.

Theo ý kiến của Phật giáo thì tưduy được hiện ra một biện pháp rất công thức phụ thuộc vào các ngôn từ hiển hiện nay ratrong đầu mình, để nhưng buộc chặt bản thân với chúng (tư duy được cách làm hóa chiếu qua các ngôntừ quy ước, chúng tinh chỉnh các hành vi của bọn họ một biện pháp máy móc);chúng liên tiếp hiển hiện và che khuất trọng điểm thức của bọn họ khiến chúng ta khôngcòn quan sát thấy quả đât một bí quyết minh bạch được nữa (nhìn cầm giới chiếu thẳng qua các bốn duy đang đượccông thức hóa). Đấy chỉ là những gì tư duy không được đúng thật vày vìtư duy đúng thật luôn luôn mang tính biện pháp trực tiếp cùng tự phạt (có nghĩa là không bị, hoặc trước khi bị côngthức hóa), bộc lộ qua một cử chỉ, một ngôn từ nào đó. Nói giải pháp khácthì Phật Giáo xem tứ duy đúng thật đó là thực tại, tứ duy ấy khác hoàn toàn với cáctư duy khác (luônbị bỏ ra phối vì quy mong và điều khiển và tinh chỉnh bởi bạn dạng năng) chỉ nhằm bóc tách rờichúng ta thoát ra khỏi hiện thực.

Đôi khi bọn họ cũng sở hữu trong trí nhữngthứ bốn duy thật dai dẳng tựa như như một sự ám ảnh, thí dụ: "Chẳng ai hiểutôi cả"; "Tất cả số đông sự cứ theo nhau nhưng xảy cho với tôi thiệt tệ hại";"Tôi chỉ là 1 trong những tên vô dụng"; "Tôi căm ghét tôi vô cùng";"Tôi chỉ là một đứa vô tích sự"; "Hắn là một trong những tên quá hung ác vàtôi thì chỉ mong muốn tìm cách làm cầm nào nhằm trả thù"... Thiền định đó là cáchtập cho bọn họ biết trở về với thể dạng chổ chính giữa thức ko tự nhấn diện mìnhqua các thứ tư duy đại một số loại như trên đây. Chẳng hạn như thay vì chưng cho là bản thân đangbị sự tức giận đày đọa để cho mình trở nên hung tàn thì chỉ nên đơn giản và dễ dàng (đứng ra xa để mà) quansát nó ráng thôi (tứctheo dõi cùng quan sát sự khó chịu và không hề xem sự tức giận là của chính bản thân mình hay làchính mình).

Thiền định giúp chúng ta mở rộng lòng mình đểđón nhận một thể dạng trọng điểm linh đích thật với để tận thưởng các kinh nghiệm cảmnhận về thực tại tương tự như một tình yêu quý vô điều kiện.

Thiền định cũng là một trong những con đường tutập trọng điểm linh. Mục đích của nó là giúp họ buông bỏ ước mơ muốn nhà độngđược những thứ, hầu giúp bọn họ biết không ngừng mở rộng lòng mình để mừng đón một thực tạito rộng hơn so với dòng tôi bé dại bé và đầy sốt ruột của chính mình. Đấy cũng chính làcách giúp chúng ta buông quăng quật quyết trọng điểm chỉ biết ép ngẫm về những tham vọng riêngtư của mình, hầu giúp mình rất có thể tìm phiêu lưu sự chậm trong một khônggian rộng lớn mở đầy vận khí và nhiệt tình.

tất cả các vị thánh nhân và những nhânvật thần túng dù thuộc vào bất kể một dân tộc nào, trường hợp muốn nâng cấp giá trị củamình lên thì cũng phần đa phải phụ thuộc vào một sự hậu thuẫn tương quan đến thiền định. Sựhậu thuẫn ấy không độc nhất thiết chỉ ở trong vào bối cảnh lẻ tẻ của Phật Giáo. Nó cũngđã được học tập phái Sufi (soufisme / sufism tuyệt Ahl al-soufa) của Hồi Giáovà một trong những học phái Ki-tô Giáo cũng tương tự một số cỗ tộc thổ dân của lục địa Mỹ Châuthực hành. Căn phiên bản thiền định ấy chỉ đơn giản và dễ dàng là như thế. Mặc dù thế thật ra đấylại là 1 trong cách mày mò ra không khí rộng mở của tình thương yêu, góp chúngta quá lên trên những sự trói buộc.

Nếu nhìn từ khía cạnh đó và một lúc thiềnđịnh được huấn luyện thật khá đầy đủ và đúng chuẩn thì đấy sẽ là một trong những phương tiện góp trựctiếp mang về cho họ một cuộc sống thường ngày tâm linh đúng nghĩa của nó. Tuyến phố ấyđòi hỏi bọn họ phải bao gồm một sự quyết chổ chính giữa nào đó nhằm mục tiêu tháo gỡ mẫu mặt nạ của chínhmình và thải trừ mọi đồ vật ảo giác, hầu giúp chúng ta đối đầu với mọi chướng trinh nữ cóthể cản trở sự không ngừng mở rộng của trọng điểm hồn mình.

Vậy sự chăm bẵm làgì?

Sự chăm bẵm là một luồng ánh nắng soirõ mọi gì nhưng nó rọi vào. Khi bọn họ chú vai trung phong vào hơi thở thì triệu chứng xaolãng thường đưa ra phối chúng ta cũng sẽ tan đổi thay hết, khá thở theo đó cũng trởnên êm nhẹ khiến họ cảm thấy thanh thản hơn.

mục đích của thiền định là nhằm pháthuy sự chăm sóc và giữ cho sự chú tâm đó không rời khỏi đối tượng người sử dụng được quan liêu sát.Thí dụ tôi không quan sát vào khá thở của tôi nhưng tôi biến hơi thở của chínhtôi.

Thiền định không phải là 1 sứcmạnh đơn lẻ của trung tâm thức mà đúng ra là bản chất của chính tâm thức. Chổ chính giữa thứclà một tài năng giúp họ hợp nhất với những gì mà họ quán xét. Tôi cắnmột miếng táo. Sự chú tâm của tôi hòa nhập tôi với mùi vị của miếng táo.

Tính biện pháp nhị nguyên mà chúng ta thườngtạo dựng ra như là một thứ tinh quái giới nhằm mục đích phân cách người quan sát và đồ dùng thểđược quan ngay cạnh - tức giữa công ty và đối tượng, tuyệt là thân ta và người khác -sẽ mất tích khi chúng ta phát đụng được sự chú tâm.

Muốn thiền địnhthì cần làm nỗ lực nào?

Thiền định là cách giữ thân xác, hơithở và trung khu thức của bản thân luôn an trú trong hiện tại.

Nói một cách tổng quát thì chúng ta cóthể trường đoản cú xem bản thân là nơi hội ngộ giữa thân xác và tâm thức của chính mình. Tuynhiên cũng nên để ý là hình hình ảnh tạm mượn trên đây không phải là một trong những khái niệm củaPhật Giáo (vì Phậtgiáo không xem trung khu thức là một trong những thực thể không giống với thân xác), cho nên vì thế mộtngười Phật Giáo không được xem như thân xác hòa bình với trung tâm thức mà chỉ nên xem hơithở đảm nhận một vai trò xung yếu hơn trong việc chuyển tải sự sống và giúp chochúng ta trở bắt buộc sinh động.

Phải chọn 1 tư thế ngồi thiệt đúng

Ngồi không phải chỉ có nghĩa là mộtđộng tác riêng tốt của thân xác mà liên quan đến toàn vẹn con tín đồ của mình.

Trước hết bạn hãy ngồi xuống. Sau đóthì tưởng tượng ra hình ảnh của chính mình sẽ ngồi thiệt vững vàng trên mặt đấtcủa địa ước này.

Thân xác chúng ta biểu trưng cho một sự kếthợp thân địa mong và bầu trời cao, và con tim của người tiêu dùng là chiếc vương miện của mộtvị đế vương. Hãy đặt mẫu vương miện của con tim bạn trở về đúng nơi của nó (trên đầu mình).Sau đó thì hãy hình dung chiếc vương miện ở uy nghi tại vị trí thật tuyệt vời và hoàn hảo nhất ấyvà nghênh tiếp nó. Đấy là cách tự đặt mình vào một trong những tư thế chuẩn bị sẵn sàng để đón nhận bầukhông gian của thực tại. Hãy nỗ lực hòa nhập vào mẫu thể dạng hiện tại hữu sẽ phátđộng một cách thoải mái và tự nhiên ấy (không cần kêu gọi đến một sức mạnh thiêng liêng nào cả).Nhìn theo chi tiết đó thì chỉ riêng tứ thế ngồi cũng đủ để biểu tượng trọn vẹncho cục bộ giáo huấn (tư thay ngồi không hầu hết chỉ contact với thân xác ngoài ra phảnảnh thể dạng trung khu thần của chính bản thân mình nữa, sự liên kết đó thân thân xác và trọng điểm thứcqua thay ngồi sẽ giúp buộc chặt sự hiện nay hữu của chính bản thân mình vào thực trên - tức đangngồi thật vững chắc và kiên cố trên mặt đất này - với đấy cũng đó là nền móng căn bảnnhất của giáo huấn công ty Phật).

tùy thuộc vào học phái mà những lời phía dẫnvề phương thức thiền định cũng có đôi chút khác biệt, tuy vậy tất cả mọi xem trọngviệc sẵn sàng cách ngồi thế nào để hoàn toàn có thể giúp fan hành thiền hòa nhập vàothân xác của bản thân mình và giữ cho thân xác đó luôn luôn thẳng đứng cùng trang nghiêm (tư nỗ lực ngồi rấtquan trọng vì chưng nó sẽ phản hình ảnh thể dạng trung khu thức của fan hành thiền. Lúc nhìnvào một người lão luyện sẽ ngồi hành thiền thì cũng rất có thể hình dung ra thểdạng tâm thần hay mức độ "nhập định" của tín đồ ấy. Tư thế ngồi của họvững xoàn như một trái núi, toàn thân tỏa ra một sự thanh thản, yên bình vàtrang nghiêm rất có thể khiến cho bọn họ phải bàng hoàng và kính phục).

Nếu bạn muốn ngồi đúng theo tứ thếtrên phía trên thì buộc phải giữ sườn lưng cho thật thẳng mặt khác vẫn giữ lại được sự thoải mái. Cáchngồi đó để giúp đỡ bạn cảm thấy được sự "vững chắc" với "thẳng đứng"của lưng liên hệ mật thiết với sự "mềm mại" với "mở rộng"của lồng ngực - đó là một phương pháp biểu trưng mang đến sự phối kết hợp giữa nghị lực giúpmình quan sát thẳng vào số đông gì là như vậy và sự ao ước manh (của nhịp thở vị trí lồng ngực) giúpmình trở nên thướt tha hơn.

Điều quan trọng là chúng ta phải giữ chothân xác luôn thư giãn. Tùy thuộc vào học phái, hai chân hoàn toàn có thể tréo vào nhau theotư vậy hoa sen hay bán già, hoặc chỉ việc ngồi với hai chân gập lại cũng đủ. Tuynhiên cũng rất có thể ngồi trên ghế - phương pháp ngồi này cũng tốt thế nhưng bắt buộc giữlưng thiệt thẳng và không được tựa vào lưng ghế (muốn cho cố gắng ngồi được thoái mái với vững chắcthì cần được có một "tọa cụ", tức là một dòng gối hình tròn, vuông haybán nguyệt, nhồi bông, bề dầy có thể gia giảm tùy thuộc vào từng người, thỉnh thoảng phảimất không hề ít thời gian để điều chỉnh bề dầy của tọa cụ làm thế nào để cho thật say đắm hợpvới mình. Cũng xin mạn phép đặt ra một bỏ ra tiết nhỏ tuổi khác là những người hànhthiền trong những học phái Zen đều sở hữu những loại tọa thay may phù hợp quy tắc,vải bởi chỉ gai thiên nhiên, nhuộm bởi màu đem từ vỏ cây, tọa nạm độn bằng cácvật liệu thiên nhiên như bông gòn, rơm, hoặc những loại phân tử phơi khô... Tuy nhiênngười bắt đầu tập có thể dùng bất cứ gì nhằm ngồi, ví dụ như gối nằm hay 1 vậtgì khác, mục tiêu là mông cùng hai đầu gối tạo ra ba điểm tựa giữ lại cho cố ngồiđược vững chắc).

mặc dù sao thì chúng ta cũng tránh việc quá quantâm hay lo lắng. Bốn thế ngồi chưa hẳn là cục bộ kỹ thuật tập luyện, đấy chỉ làmột phương pháp "loan báo" trước thay thôi. Ngồi thật đúng cách dán cũng là nhằm biểulộ quyết tâm của chính bản thân mình nhằm giữ cho thân người luôn luôn được thẳng, linh động vàkhông ngủ gục. Chọn đến mình biện pháp ngồi như thế cũng có nghĩa là bắt chước theohình ảnh nhập định của Đức Phật. Một cách để trở thành Phật. Cho dù sao thì đấy cũngkhông phải là một trong phương tiện nhằm mong cầu giành được một vật dụng gì cả. Tứ thế ngồithiền tự nó chỉ tức là sự tu tập. Hoàn toàn có thể ví tứ thế ngồi là 1 trong quả núi nhưng ngườihành thiền rất có thể tìm thấy chỗ đó một chỗ ẩn cư thuận lợi, mặc dù cho là họ đang cần sốngtrong bất kể một toàn cảnh nào.

Saukhi ngồi chấm dứt thì tập thở!

Sau khi chuẩn bị xong cho tư thế ngồithì chúng ta hãy ban đầu chú chổ chính giữa vào khá thở và sự chú tâm phải thật vững vàng, dùsao thì đấy cũng không tức là phải gồng bản thân lên new theo dõi được khá thở.Có thể ví sự chăm sóc như một loại neo hỗ trợ cho mình ngoài bị cảm giác đi nơikhác. Cứ làm cho không khí xâm nhập vào khung người mình, khiến cho bụng căng phồngvà có tác dụng nở rộng lồng ngực, và sau đó thì cứ để cho không khí thoải mái và tự nhiên trở ra với tanbiến vào ko gian. Ko khí thâm nhập vào bạn và buộc chặt chúng ta vào mặt đấtnày, nó lưu chuyển xuyên qua thân xác các bạn và kế tiếp thì ra đi. Bạn không nêntìm biện pháp giữ lại một trang bị gì cả. Không đề ra thêm một thiết bị gì cả. Chỉ cần xem đấylà như thế.

Sau hết thì phải xử lý thế nào với cácý nghĩ về của mình?

tất nhiên là bắt buộc nào tránhkhỏi các thứ ý nghĩ về và cảm nghĩ đến viếng thăm bạn, bao gồm cả trường hợp bọn chúng cóthể ngập cả tâm thức bạn. Tuy nhiên chủ đích của phép thiền định là không nhằmvào vấn đề xô đuổi bọn chúng mà đúng ra là chỉ tìm cách để quan sát quá trình xuất hiệnvà mất tích của chúng. Thật không còn sức đặc biệt quan trọng phải ghi ghi nhớ điều này.

không có gì sai lạc hơn khi cho rằngluyện tập thiền định là phương pháp giúp tạo ra cho mình nhân thể dạng không hề ý nghĩgì trong thâm tâm trí bản thân nữa. Thật thế, thiền định không phải là một phương tiệngiúp mình đã có được một thành tích nào cả!

tất yếu là đôi khi họ cũngcó thể cảm thấy không được vừa lòng lắm với các công dụng mang lại hoặc cũng có thểlà trả toàn thuyệt vọng sau khi nhận biết trong xuyên suốt buổi hành thiền tôi chỉ thấyhiện ra toàn là số đông thứ chuyện tầm phơ vô tích sự, chúng thường xuyên thay nhau diễnra trong tâm địa thức mình. Chủ đích của việc rèn luyện là giúp cấu hình thiết lập một mọt tươngquan đúng như giữa thiết yếu mình và thực tại, mặc dù thế trên thực tiễn thì mình lạivướng vào một trong những cuộc phiêu bạt bất tận! tuy vậy cũng nên hiểu đúng bản chất luyện tậpthiền định đó là cách góp mình tiếp cận với yếu tố hoàn cảnh trên đây nhưng mà không bìnhluận gì cả (theodõi sự quản lý của tư duy tuy vậy "dửng dưng" ko diễn đạthay vạc lộ mộtxúc cảm như thế nào dù đây là vui tốt buồn, chỉ quan liêu sát các tư duy chỉ ra và biến mấtđi, chúng chưa hẳn là mình, cũng chưa phải là của mình).

Phép rèn luyện ấy thật dễ dàng và đơn giản vàdễ thực hiện. Kế bên sự chăm nom ra thì không tồn tại một mục tiêu nào khác rộng cầnphải đạt được. Tốt nhất thiết chỉ việc mở rộng lòng mình để tiếp đón bầu không gianbiểu trưng cho sự hiện diện của bản thân và của trái đất mỗi khi chúng hiển thị thếthôi.

Thế nhưng nguyên nhân phépluyện tập ấy lại khó thực hiện đến thế?

Nguyên tắc rèn luyện thiền định mặc dù cóvẻ dễ dàng và đơn giản thế nhưng cũng tương đối khó. Thiệt thế, thiền định không y hệt như tậpthể dục nhưng thật ra là một phương pháp toàn vẹn giúp cải biến toàn bộ những gì cóthể có tác dụng phương hại cho bầu không khí sâu rộng của việc sống.

Đôi khi bọn họ cũng ao ước đem ra thựchành hầu như gì đã học được trong sách vở, thế nhưng khi hợp tác vào thì lại dễthối chí.

họ chỉ ý muốn có hiệu quả ngay tứckhắc. Sự kiện này cũng dễ hiểu thôi, bởi vì chúng ta hầu hết là nạn nhân của cuộcchạy đua nhắm vào kết quả và xu hướng trải nghiệm tối đa, cũng tương tự của tình trạngthiếu kiên nhẫn đang lan tràn khắp nơi ngày nay. Thiền định trước hết là mộtnghệ thuật sống, rứa nhưng ngày nay thì cái thẩm mỹ ấy đã biến mất trong thếgiới tây phương (thậtra thì nó cũng đã biến mất trong thế giới Đông Phương lúc cái nhân loại này chỉbiết nhìn vào ưng ý và các giá trị thiết bị chất của các xã hội Tây Phương).Thiền định luôn yên cầu phải kiên nhẫn và quyết tâm.

Thiền định giảm đứt gốc rễ của lòngtham chỉ mong sao để cho mọi sự xẩy ra thật dễ dàng, tỉ dụ như khi bật đèn thì ánhsáng phải tỏa ra tức thì tức khắc. Trường hợp chỉ biết nhìn hầu như sự theo cách đó thì các bạn sẽchẳng bao giờ có thể trở thành một bạn hành thiền thành thục được cùng cũng sẽchẳng chủ động được một sản phẩm gì cả. Có phải từng ngày khi dọn cơm thì họ lạiphải bày biện chén bát đĩa tuyệt không? gồm phải mỗi ngày chúng ta lại phải đối đầu và cạnh tranh vớiđủ đa số thứ xao lãng và những lầm lỗi của chính mình hay chăng? chúng ta chỉ có thể thăngtiến trên con đường thiền định lúc nào đủ mức độ tự biến hóa cải mình nhanh hơn hình ảnh hưởngchi phối vị mọi đồ vật hoang mang. Thật không còn sức quan trọng đặc biệt không được xem các thứhoang sở hữu ấy như là những trở ngại nên phải đào thải mà cần xem bọn chúng là mọi cơhội nhằm mục đích giúp bản thân gia tăng gấp rất nhiều lần sức mạnh của sự để mắt trong cuộc sống.

Thật kỳ lạ là quy trình tiến độ đầu bao giờ cũngdễ. Khi bắt đầu khởi sự rèn luyện thì tình trạng trọng tâm thần của bản thân thường không đủ sángsuốt, cùng cũng chính vì thế nên họ nhận thấy dễ ợt hơn các kết quả manglại, bao gồm cả một sự tỉnh táo nào đó. Mặc dù vậy càng rèn luyện thì bọn họ lại càngthấy hiện tại ra những khó khăn sắc sảo hơn, vì chưng đó chúng ta cũng vẫn phải khéo léo hơnđể hoàn toàn có thể loại quăng quật được chúng. Nhờ thế chúng ta cũng sẽ biết thực hiện việc luyệntập thành thạo hơn để bảo đảm mình trước các thứ gai góc của thực tại. Nếu như nhìntheo cẩn thận đó thì họ cũng sẽ hiểu được thuận lợi tại sao thiền học tập Zen lạikhuyên fan hành thiền phải luôn giữ "tinh thần của một người mới tu tập".

riêng biệt tôi thì tôi khôn cùng thích câu chuyệnsau phía trên của thiền sư Shunryu Suzuki, một trong số các vị thầy lớn số 1 của thếkỷ XX (xin chú ýShunryu Suzuki, 1904-1971, không phải là Daisetz Teitaro Suzuki, 1870-1966, mặc dù vậy người ta lại thường hay nhầmlẫn giữa hai vị này, khiến nhiều khi Shunryu Suzuki buộc phải thốt lên: "Tôi nàocó buộc phải là vị Suzuki béo phệ đâu, tôi chỉ là 1 tên nhỏ bé tí"). Câuchuyện như sau, gồm bốn con ngựa khác nhau, một nhỏ thật xuất sắc, một bé khá tốt,một nhỏ trung bình và một nhỏ thật tệ. Nhỏ ngựa giỏi nhất thì phóng nước đại mộtcách dễ dàng dàng. Nó dự đoán được ý nghĩ về của tín đồ kỵ mã trước lúc nhìn thấy bóngcủa dòng roi chiến mã đưa lên. Bé thứ nhì thì cũng phóng cấp tốc như bé trước vàphản ứng trước lúc chiếc roi va vào bạn nó. Con thứ ba thì chỉ phóng khi nàongọn roi quất vào domain authority thịt nó và tạo nên nó đau điếng. Bé thứ tư thì chỉ phóngkhi như thế nào sự gian khổ bắt đầu ăn sâu vào xương tủy của nó.

lúc nghe đến câu chuyện trên trên đây thì cólẽ vớ cả bọn họ đều ý muốn được như con ngựa thứ nhất, hay ít ra thì cũng phảiđược như con thứ hai. Mặc dù vậy nếu mong muốn được như vậy trong lúc luyện tậpthì quả chúng ta không bắt buộc là người khôn ngoan.

Đối cùng với việc rèn luyện thì con ngựatệ độc nhất lại là con con ngữa xuất nhan sắc nhất. Chính vì sự khiếm khuyết của khách hàng mới đúng lànhững gì sẽ giúp bạn bước vào con con đường một cách vững chắc và kiên cố nhất. Thói thườngnhững người chạm chán nhiều khó khăn khi luyện tập lại chính là những tín đồ sẽ tìmthấy ý nghĩa sâu xa tuyệt nhất trong câu hỏi tu tập của mình (tác giả ý muốn trấn an cùng khuyến khích chúng tađấy).

mặc dù có gặp khó khăn khi luyện tập haytrong đông đảo lúc tìm cách để quay về cùng với thực tại, thì cũng tránh việc xem đấy làcác dấu hiệu bất lợi. Quyết tâm đơn giản và dễ dàng được ngồi xuống mặt khu đất này với giữ lưngcho thật thẳng để hòa nhập với thực tại đã hiển hiện ra mới là vấn đề quantrọng hơn cả.

Có phải mục tiêu luyệntập thiền định là làm cho chúng ta lắng nhẹ xuống hay không?

trên Tây Phương thiền định thườngđược xem là một phép luyện tập giúp đưa về sự thư giãn, hơn thế nữa nhiều ngườicòn xem đó là một phương thức trị liệu nữa. Thật thế, thiền định hàm chứanhiều phẩm tính điều trị thật xứng đáng kể. Tuy vậy không phải vì thế mà rất có thể bảorằng sự dễ chịu và thoải mái là mục đích của thiền định, tuy vậy trên thực tiễn thì các hiệuquả lợi ích ấy cũng hoàn toàn có thể xảy ra. Chủ đích của thiền định thiệt ra khác hơn thếrất nhiều.

mục đích của thiền định là nhằm mục tiêu biếncải cục bộ mối tương giao giữa bọn họ và toàn bộ những gì mà bọn họ nhận biếtđược, cảm thấy được hay xem xét được (tức là biện pháp giúp họ nắm bắt và cảm giác được hiệnthực đúng thật thế, không làm cho các xung năng với tác ý trong tâm thức làm chonó bị sai lệch và phát triển thành nó thành ảo giác).

Hành thiền không phải là biện pháp tìmkiếm nhân tiện dạng cá biệt nào cả vì như thế chỉ là cách nhằm mục đích thu không lớn tác độngcủa nó cơ mà thôi. Đấy là một cách chế tạo ra thêm những điều kiện nhằm trói buộc nó, và đấy cũnglà giữa những trở ngại số 1 trong việc luyện tập.

Thiền định không phải là 1 trong những phương tiệngiúp mình tìm thấy sự bình lặng, cũng không phải là một trong bát thuốc sắc đẹp để mà lại uốngkhi gặp phải nặng nề khăn. Mục tiêu của thiền định là giúp bọn họ phát huy sự chútâm hướng vào tất cả những gì hiển hiện ra hầu giúp họ thoát khỏi mốiràng buộc giữa họ và những thứ ấy.

Việc rèn luyện thiền định không nhằmvào công ty đích làm cho tâm thức lắng xuống hoặc trở đề nghị vô cảm trước các trắctrở vào cuộc sống. Cho dù sao đi nữa thì thiền định cũng không hề là một phương cáchnhằm giảm rời họ với thực tại.

Xem thêm: 5 Cách Tải Trò Chơi Về Máy Tính Đơn Giản, Uy Tín, Fruit Ninja® Trên App Store

Vị tổ lắp thêm sáu của Phật Giáo Trung Quốc(ngài Huệ Năng)sau khi nghe một vị thiền sư giảng cho đám đệ tử của chính mình như sau: "Phảigiữ trọng điểm thức tĩnh lặng hầu góp mình suy tư về việc Tịch Tĩnh và Vắng Lặng, với nhấtthiết phải luôn luôn giữ bốn thế ngồi và không được dừng nghỉ", thì ông đãphản ứng lại như sau: "giữ trung tâm thức tĩnh lặng" là một bề ngoài bệnh hoạnvà nhất định đấy không phải là tuyến đường của Đức Phật.